Tôi sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, ngày còn bé, cứ nói lên phố là tôi nghĩ ngay đến việc lên Bờ Hồ, lên phố Hàng Ngang - Hàng Đào chơi. Nhà tôi chỉ cách hồ Hoàn Kiếm khoảng 5km, nhưng thời đó phương tiện đi lại chỉ có xe đạp. Còn bé, nên với tôi chỉ có một cách đi bộ.




Sự thích thú của tôi là ngắm phố, ngắm người, ngắm hàng hóa bày bán trên các con phố Hà Nội ngày đó. Những ngày đó tiếng phố sao nó cao sang và xa xôi đến vậy. Lớn lên, đi làm, có gia đình thì giờ tiếng "phố" vẫn còn với dư âm đầy xa hoa.

Có dịp tôi đã đến nhà một người bạn trên phố cổ. Để vào nhà anh tôi phải đi qua một con ngõ nhỏ, tối và sâu hun hút. Qua một cầu thang bê-tông tôi mới lên được tới nhà anh. Trong tầng một không lấy gì làm rộng rãi lắm thì tối om, ban ngày phải bật đèn mới có thể nhìn thấy được rõ. Lên tới các tầng trên thì đã có ánh sáng tự nhiên. Nhưng cái chung ở đây là chật chội, mọi thứ đều tối giản để tiết kiệm diện tích.

"Sống ở đây cũng khá chật chội, nhưng ở lâu mới biết được hết cái thú của phố ông ạ!" - anh bạn tâm sự.

Đúng vậy, cuộc sống các con phố quanh đây luôn ồn ào và tấp nập, nhưng đi sâu vào trong các căn nhà trong phố, trèo lên tầng áp mái và đưa tầm mắt ra chung quanh thì phố giờ đây thật yên bình. Chỉ có điều những hình ảnh mái ngói phố cổ đang biến mất và thay vào là mái tôn màu. Những mảng tường loang lổ mầu rêu, ô cửa sổ nhỏ tối om mang hơi thở cũ kỹ trái ngược hẳn với nhộn nhạo bên ngoài kia.

Tôi tình cờ đọc được một nhận xét của của một tác giả về tranh "Phố Phái": "Ông không chỉ gửi gắm những kỉ niệm, những hoài cảm cùng nỗi buồn man mác, tiếc nuối bâng khuâng trên từng nét vẽ, mà còn là điềm báo về sự đổi thay và biến mất của từng mái nhà, từng con người mang hồn phách xưa cũ. Để bây giờ thế hệ trẻ có thể ngắm nhìn những con phố thân quen đã trở thành dĩ vãng qua những bức tranh Phố Phái."

Phố cổ Hà Nội giờ thay đổi nhiều rồi, thời gian chẳng chờ ai.


Nhật Quang



Các bài viết cùng thể loại: